Review năm cũ

Đầu năm đi ăn trưa cùng một cô bé học Master khóa dưới người Hong Kong, bé ấy hỏi mình đã trải qua thời đại học thế nào, rồi làm sao mà dấn thân lên tới tận PhD, v.v.. Trong lúc trả lời cô bé mình mới chợt nhận ra là quả thật đúng như ba mẹ khuyên mấy hôm trước, lúc mình đang rất buồn, rằng đôi khi thay vì nhìn lên và cảm thấy khổ sở vì những thứ mình chưa thể vươn tới, hãy nhìn lại những gì mình đã làm được để thấy vui vẻ vì mình đã tiến bộ hơn ngày hôm qua.

– Đúng ngày này 3 năm trước (6.2.2016) mình đặt chân tới Đức với tấm visa cư trú dài hạn, tiếng Đức bập bõm, đi đâu cũng phải có chồng đi cùng phiên dịch. Rồi mình bắt đầu các khóa học tiếng Đức nhảy cóc và thành quả gần nhất là tuần rồi (1.2019) mình đã lấy đc bằng DSH2, tấm bằng tiếng Đức chính thức đầu tiên của mình. Với bằng này mình có thể xin học gần như bất kỳ chương trình dạy bằng tiếng Đức nào trong trường đại học, trừ một số ngành đặc thù như Y, luật hoặc master ngôn ngữ Đức. So sánh cho dễ hiểu thì nó tương đương IELTS 7.0. Mục tiêu ban đầu của mình chỉ là DSH2 và mình đã đạt được, nhưng trong quá trình học luyện thi mình nhận ra có thể đạt kết quả cao hơn nữa nên mình đặt mục tiêu mới là DSH3, level cao nhất, tức là mức điểm cho phép mình học cả những ngành khó nhằn như vừa liệt kê. Kết quả thực tế mình còn thiếu chỉ 3% để đạt mức đó, lúc được báo điểm mình đã thực sự shocked. Mình gọi điện cho ba má kể chuyện lòng buồn ko thôi, nhưng ba má nói mình đã đạt mục tiêu đề ra thì có gì phải buồn? Quả thực mình đã tiến bộ, vì chỉ mới 1 năm trước thôi mình cũng từng thi và fail thảm thương.

– Tháng 4 năm 2018 mình nhận bằng tốt nghiệp master chương trình học bằng tiếng Anh với kết quả GPA 1.4 và bài luận tốt nghiệp 1.3 (tương đương 9/10 ở VN), cao ngang ngửa các bạn xuất sắc khác trong lớp. Trước đó mình đã căng thẳng đến nỗi vì một môn thi 1.7 (tương đương 8/10) mà mình bật khóc ngay sau khi ra khỏi phòng thi vì mình đặt mục tiêu tệ nhất là 1.3. Trong khi đó là môn lịch sử tôn giáo cực kỳ khó nhằn mà truyền thống sinh viên châu Á trong khoa rất hay thi rớt.

– Nhờ tấm bằng master đủ chỉ tiêu mà tháng 9.2018 mình lấy được bằng khen của Đại sứ quán VN tại Đức dành cho sinh viên có thành tích xuất sắc.

– Tháng 10.2018 mình chính thức bước vào học kỳ đầu tiên của đời sinh viên PhD và đến nay đã hoàn thành 80% mục tiêu đề ra là viết được một bản research proposal ko làm thầy hướng dẫn mất mặt. Tuy nhiên công việc vẫn còn rất nhiều và đôi lúc mình có cảm giác ko biết tiếp theo nên làm gì để thâu tóm hết tất cả kiến thức mình cần biết.

– Tháng 11.2018 mình volunteer và được bầu làm chủ tịch hội sinh viên VN tại Karlsruhe, một trong những hội sinh viên VN hoạt động mạnh trong vùng. Chức vụ đi kèm với rất nhiều trách nhiệm và dù đã có kinh nghiệm đi làm cả chục năm trước đó, công việc này đối với mình vẫn cực kỳ thử thách.

– Cũng cùng thời gian, mình tham gia Doctoral Students Convention, một hội nhóm chính trị dành riêng cho sinh viên tiến sĩ của Uni Heidelberg nơi mình học. Đây lại là một thử thách khác cũng khó nhằn hơn mình nghĩ, vì những thách thức tụi mình phải giải quyết khoai hơn nhiều. Chúng mình được/phải làm việc với ban giám đốc của trường để góp ý, thảo luận về các chính sách của trường dành cho sinh viên PhD, giúp những sinh viên gặp vấn đề với nhà trường hoặc giáo sư tìm giải pháp, thậm chí là giúp họ đấu tranh tăng lương, và phát động các hoạt động khác hỗ trợ sinh viên PhD trong quá trình nghiên cứu và làm việc. Vì là một hội nhóm chính trị nên có rất nhiều bên liên quan và quy trình cũng phức tạp hơn. Đơn cử chỉ riêng tuần này, nhóm phải bỏ ra gần 10 tiếng cho các cuộc họp khác nhau với các đại boss trong trường.

Mình đã làm đc ko nhiều, những cũng ko quá tệ. Nhưng vì sao mình vẫn căng thẳng? Vì cạnh tranh trong môi trường academic của khoa mình quá khốc liệt. Mình đã không giành đc học bổng của khoa cho khóa PhD này vì nó đã được trao cho một anh bạn đến từ Oxford. Ngồi bên trái mình trong lớp là một bạn gái khác đã đạt ko biết bao nhiêu học bổng trong suốt thời đi học, nói được 3 thứ tiếng Anh, Đức, Tây Ban Nha như tiếng mẹ đẻ và thêm tiếng Nhật ở trình độ trung cao cấp. Những người giành được các suất giảng dạy trong khoa nếu ko từng đi trao đổi, nghiên cứu ở Harvard, Yale, Cambridge thì cũng giành được những giải thưởng nghiên cứu nào đó. Các giáo sư trụ lại lâu năm thì càng ko phải nói, 90% đều tốt nghiệp các trường Ivy League ở Mỹ. Mang mình đi so sánh với họ thì bản thân mình cũng tự biết đang ở vị trí nào. Vì vậy, một mặt mình quyết tâm ở bên cạnh những người như vậy để học được nhiều hơn, nhưng mặt khác sự so sánh ngấm ngầm hay công khai giữa mình và những người kia khiến mình thấy áp lực và tự ti khủng khiếp. Vì vậy thỉnh thoảng mình phản ứng rất agressive khi không đạt kết quả mong muốn và làm người bên cạnh thấy khó chịu, nhưng nếu ở vị trí như mình mà ko đặt mục tiêu cao thì mình ko biết sẽ trụ lại như thế nào trong môi trường như thế.

Mong ước của mình cho năm mới trước mắt chỉ có một: đạt được học bổng! Một khi nỗi lo tài chính được giải quyết thì chắc chắn tóc mình sẽ bớt rụng nhiều :)

This entry was posted on 02/03/2019, in Uncategorized. 1 Comment

Lạc trôi

Hôm qua lên hệ thống của trường kiểm tra, đã thấy status của mình được cập nhật từ “Master’s student” sang “PhD student.” Nếu là trước đây vài tháng thì chắc sẽ thấy cực kỳ tự hào bảnh tỏn, kiểu “omg, is this for real?” Nhiều người đã cảnh báo trước rằng PhD là một con đường cực kỳ đơn độc, nhất là trong nhóm ngành humanities vì tiền thì ít mà đít thì nhiều. Được admission mà ko có học bổng khoa, hỏi 10 người thì hết 9 cản, khuyên mình nên từ chối offer để tìm trường khác, nhưng tuổi tác và life plan thực sự ko cho mình nhiều lựa chọn. Và vì thế đã quyết định đánh cược: ở lại học tiếp. Coi như đã qua được vòng gửi xe. Bước tiếp theo quan trọng như sinh mạng là đi xin tiền, aka học bổng. Nhìn khối lượng công việc đồ sộ phải làm để xong 1 bộ hồ sơ xin học bổng hoàn chỉnh tự dưng thấy thật… nản :( Không hiểu sao động lực mất hết, dù thực sự thầy hướng dẫn cũng khá supportive để giúp mình thành công. Ai nói với mình câu gì hay hay để mình tìm lại được động lực đi? Mình ko chán, cũng ko buồn, chỉ mất động lực để bứt lên trước, hic. Trên bàn là cả chồng sách cao vời vợi tha từ thư viện trường cách nhà mấy chục cây số, nhưng để cả tuần rồi mà đến bìa sách cũng chưa lật được cuốn nào…

Anh bạn cùng nhà bảo hay là đi giũa nail cho mau giàu, mình cười đáp, để yên cho em học ít bữa, mai mốt có bằng giáo sư có thể chán mà đi giũa nail chứ giờ bỏ ngang đi giũa nail thì không làm giáo sư được đâu :) Nói vậy chứ không làm ra tiền cảm giác thật muốn nổi 1 nghìn cái mụn. Nhân nói tới mụn thì nhờ ơn phước thời tiết, stress và N lý do đâu đó mình chưa biết, mặt mình đã lên được 999 cục mụn ẩn nhẫn từ thời 12 tuổi đến giờ (20 năm) mới mọc lại. Mặt mũi bung bét đến nỗi việc mình sợ làm nhất lúc này ngoài bước lên bàn cân thì còn có soi gương :(

Haiz, mùa hè gì đâu mà chán…

Chúng ta bắt đầu yêu như thế nào

For those who are still young and wild…

Tôi còn nhớ lần đầu tiên nghe “Năm Tháng Vội Vã” là khi đang trên đường đi học vào một ngày chớm đông. Cái lạnh khô khốc của mùa đông châu Âu càng làm con người ta trầm mặc lặng lẽ với nhau hơn bao giờ hết. Tôi ngồi một góc trên tàu, không có ai trò chuyện cùng, bên tai chỉ có giọng hát da diết của Vương Phi không ngừng thủ thỉ. Ngoài cửa sổ, từng ngôi nhà im lìm, từng tán cây xơ xác lướt qua vun vút theo nhịp tàu chạy, nhanh như cách thời gian kéo chúng ta vội vã tiến về phía trước và bỏ rơi quá khứ.

Năm tháng vội vã ấy chúng ta đã bao lần nói

Lời “tạm biệt” nhưng vẫn còn vấn vương

Đáng tiếc ai từng yêu ai cũng không phải một bài diễn thuyết hùng hồn

Năm tháng vội vã ấy chúng ta đã vội vã đặt ra

Những lời thề thốt khó lòng gánh vác

Đành phải chờ người khác hoàn thành thôi

Chẳng tiếc dấu hôn khi ấy chưa kịp đóng mày hóa bướm

Ôm giấc ngủ đông dài cũng không thể mọc cánh thành tiên

Chẳng tiếc chuyện tình này không đủ thời gian để luyện tập lần nữa

Đó là món quà năm tháng ban tặng

Thời gian để ta hối tiếc

Những hẹn ước ngây thơ ngông cuồng của tuổi đôi mươi trong ký ức của tôi giờ này chỉ mờ nhạt như vết bụi bên khung cửa, vô hình vô dạng. Nhưng tôi của tuổi ba mươi vẫn còn lưu trong tim cảm giác hết lòng hết dạ trao đi những tình cảm sạch sẽ thuần khiết nhất từ bản năng một con người bình thường luôn hướng về yêu thương. Khúc ca của Vương Phi như một làn gió nhẹ, thổi tung lớp bụi thời gian, uốn lượn vấn vít khơi lên những xúc cảm tưởng chừng như đã được khóa kỹ lưỡng trong chiếc hộp ký ức. Tôi nhớ tôi của tuổi hai mươi, hoang mang mà can đảm, dám điên rồ và cũng dám tự gánh lấy hậu quả.

Nếu như gặp lại không thể đỏ hồng đôi mắt

Liệu có thể ửng hồng đôi má không?

Như năm tháng ấy đã vội vã khắc ghi “mãi mãi bên nhau”

Những lời đẹp đẽ nhưng hoang đường đến thế

Bây giờ nhìn lại, “đẹp đẽ nhưng hoang đường” thực sự là những từ ngữ diễn tả chính xác nhất những năm tháng thanh xuân. Thuần khiết đến hoang đường, buồn bã đến hoang đường, và mộng mơ đến hoang đường. Mối tình đầu khép lại như một kén sâu ngủ đông mãi mãi, nhưng tâm hồn đã kịp phá kén thành chú bướm trưởng thành học cách nhìn thấu thế gian.

Nếu như quá khứ còn đáng để quyến luyến

Vậy đừng vội hóa giải những day dứt ngày xưa

Ai nỡ lòng để ta không nợ nần cũng chẳng vương vấn gì

Chúng ta phải nợ nần nhau

Nếu không chúng ta biết hoài niệm điều gì?

Đúng vậy, nếu không nợ nần gì với quá khứ, chúng ta còn gì để hoài niệm? Và một khi đã không có gì để hoài niệm, chúng ta nào khác đâu một người bất hạnh đánh mất ký ức, một thủy thủ ra khơi không mang hải đồ, một người đi rừng bỏ quên la bàn. Những lời tâm tình của Vương Phi khiến tôi thèm được quay ngược thời gian, không phải để sửa chữa quá khứ, mà để được sống đơn thuần một lần nữa, yêu người vô tư và liều lĩnh một lần nữa. Tôi cảm ơn tôi của tuổi 20 đã can đảm yêu bất chấp nỗi sợ tổn thương, đã không vì những sai lầm trước đó mà tước đi của bản thân cơ hội được tình yêu vỗ về. Suy cho cùng, chúng ta của hiện tại luôn mắc nợ quá khứ. Năm tháng dẫu có vội vã đến đâu thì quá khứ vẫn luôn ở đó, dạy chúng ta cách trưởng thành, trao cho ta sự tinh khôn, và nếu ta may mắn, nó sẽ dạy ta cả cách yêu thương cho tương lai.

Chúng ta bắt đầu yêu như thế nào? Yêu từ những rung động trong hiện tại, yêu từ những giác quan theo bản năng, yêu bằng những mộng mơ cho tương lai, yêu từ những trải nghiệm trong quá khứ. Tháng năm vội vã nhắc nhở chúng ta rằng, yêu quả thực cần rất nhiều can đảm. Không phải vì sợ tổn thương mà trốn tránh, không phải vì sợ thời gian trôi mà qua quýt, càng không được vì từng đau lòng mà ích kỷ với tha nhân.

Tôi nhớ những tháng năm đó, tôi đã từng là một người biết can đảm yêu thương…

2017 & Khủng hoảng tuổi 30 (I hateeee this number!!!!!)

(Cảnh báo: rên rỉ ahead!)

Học kỳ đầu tiên của đời sinh viên Master sắp xong, thi cử đang đến gần, và thực kỳ diệu là sao bao năm bỏ bê sách vở, bỏ luôn thói quen đọc những cuốn sách “cho ra hồn là sách”, mình đang đối diện với một thực tế super phũ phàng: càng học càng thấy mình “nhu”!

Ban đầu mình cứ tưởng bở rằng học American Studies thì chỉ cần biết đôi chút về Mỹ là đủ, nhưng hóa ra đời không như mơ. Lịch sử, chính trị, văn hóa, tôn giáo, kinh tế, ngôn ngữ bla bla của Mỹ VÀ châu Âu cũng cơ số nước khác dính dáng đến nó, sinh viên đều phải/cần biết, nếu lỡ không biết (như mình) thì một là bơi sấp bơi ngửa chạy 100m hay bất kỳ cách gì hòng đuổi kịp chúng bạn về mặt kiến thức, hai là cúp học bỏ tiết như một vài chúng bạn khác vì nản. Tuy nhiên, nguyên nhân khủng hoảng của mình không nằm ở đây mà là những mục tiêu mình muốn đạt được để có được tấm bằng tốt nghiệp không xuất sắc thì cũng phải giỏi, và bạn Sousuke, nhà tài trợ kim cương của mình, cũng không chấp nhận kết quả nào thấp hơn thế.

Mình không biết các bạn bè của mình ngày xưa đi học thế nào, nhưng với mình, ngôn ngữ thực sự là rào cản lớn nhất trên con đường học hành hiện tại của mình. Tiếng Anh vẫn chưa đủ để viết một paper tốt, nhưng đó vẫn ko đáng sợ bằng khi đọc các tài liệu academic và văn học thế kỷ 19 trở về trước. Mình cảm giác như xưa giờ vốn tiếng Anh của mình như trò cười. Trong khi đó, các giáo viên và trợ giảng người Đức trong khoa đều có thể sử dụng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ thứ hai. Ngày đầu tiên đi học mình hơi bị shocked khi trước đó cứ chủ quan cho rằng tiếng Anh của người Đức hơi tào lao, nhưng hóa ra hoàn toàn là vì mình chưa đi đúng chỗ, chưa rơi vô trúng động bàn tơ, cho nên đến khi nghe các thầy cô trong khoa giảng bài, mình chỉ muốn bất tỉnh. Về khả năng phân tích logic, mình tự nhận thấy năng lực bản thân không tệ. Mỗi khi dành đủ thời gian để hiểu một tài liệu về mặt ngôn ngữ, thì cách mình phân tích và khai thác thông tin cũng không hề kém cạnh các bạn native speakers. Đó là chưa kể nỗi ám ảnh tiếng Đức đeo bám trọn đời, chừng nào mình còn đặt mông trên đất này. Có điều dù sao cũng đỡ là bữa nay mình đã có thể (khá) tự tin khi ra đường và đối phó với các tình huống giao tiếp hàng ngày. Nhưng để đi làm trong môi trường công sở và lý luận phức tạp thì con đường của mình còn dài lắm, hic.

Than vậy thôi, năm mới cố gắng giảm đc vài cân mặc áo dài cho đẹp ;) Dù sao đi học cũng rất vui, mình vô cùng trân trọng từng phút từng giây đến lớp và những gì học được từ thầy cô, bạn bè.

Live positive

DSCF0552

Thật ra cũng nung nấu muốn viết về chủ đề này từ lâu rồi, nhưng hứng cứ trồi lên rồi lại tụt xuống trong chớp mắt nên chả đâu vào đâu. Thật, hứng chưa đủ cao để bật máy tính lên thì đã chìm nghỉm =))

Hôm nay hứng tự nhiên lên, máy tính lại đang mở do edit mấy video làm bánh đặng show hàng, nên nhào vô ngoáy ít chữ lun.

Live positive = sống tích cực, nói thì dễ, làm thì tùy hỷ. Theo kinh nghiệm của mình, đó không phải năng khiếu mà là một quá trình học hỏi và nhận thức. Học cách điều chỉnh suy nghĩ, điều chỉnh cả tâm trạng, và quan trọng nhất, phải CÓ Ý THỨC muốn hướng về điều tích cực.

Lấy ví dụ thế này. Mọi người hay nói mình được ra nước ngoài sống là sướng, thoát khỏi VN nhiễu nhương bụi bặm ô nhiễm tham nhũng vân vân và mây mây. Nhưng thực ra, ở đâu cũng thế cả. Biết sướng là sướng, thấy khổ thì cũng chả thiếu. Hạn chế ngôn ngữ, kỳ thị chủng tộc, hành chính quan liêu, thất nghiệp, chi tiêu dè sẻn… là những thứ mình đã đối mặt 4 tháng nay. Nếu mà cữ xoáy vào những điều này thì nói thật, cuộc sống hiện tại của mình chán hơn lúc còn ở VN “nghèo đói” gấp chục chục lần. Vấn đề là mình có thể chọn than vãn suốt ngày suốt đêm về những khó khăn đó, hay là nhìn về hướng khác để thấy đời tươi sáng hơn. Cho nên, mình dùng thời gian rảnh để học tiếng, để học làm những loại bánh mới, quay video, viết blog, làm nhiều thứ mà bình thường với thời gian biểu sít rịt ở VN mình không thể làm được. Có những hôm vẫn cảm thấy buồn vì chưa quen cuộc sống của bà nội trợ, thì nói thẳng ra với chồng: hôm nay em chán, em MUỐN làm gì đó cho hết chán! Và thực sự, chưa lần nào cảm giác tiêu cực bám mình quá 1 ngày. Vấn đề là mình có ý thức bản thân đang cảm thấy tiêu cực, và thực sự mong muốn thoát khỏi điều đó. Khi đã hình thành được ý thức như vậy, mình nghĩ không dễ dàng gì để bạn tìm được cơ hội lên FB than vãn cuộc đời.

Một điều quan trọng nữa là bớt Facebook. Nói thật, mình cũng là đứa nghiện FB, nhưng mình nhận thấy người ra rất dễ dàng bị cuốn theo những cảm xúc tiêu cực từ những người khác trên FB. Chỉ cần like/share một tin tức tiêu cực là mình đã chủ động ôm về 1 thứ gây cảm giác ức chế về cho bản thân. Việc chia sẻ những tin tức không vui những mong chia sẻ ý kiến để giúp cho một điều gì đó trở nên tốt đẹp hơn là rất tốt, nhưng ranh giới giữa việc chia sẻ để bày tỏ quan điểm và để cảm xúc bị tiêu cực hóa là rất mong manh. Mình tự nhận thấy định lực của bản thân chưa đủ lớn để điều khiển đám đông, nên mình chọn cách ẩn náu an toàn. Đôi khi, bạn lên FB, thấy người ta show ra những sắc màu tươi rói trong cuộc sống của họ, bạn lại thấy chạnh lòng cho cuộc đời tẻ nhạt của mình, rồi lại buồn bã, lại không làm được gì, lại ngồi trong xó vẽ vòng tròn. Rốt cuộc, chả hữu ích gì cả. Mình cũng ít khi tranh cãi trên FB. Nếu tranh cãi không lại, tức là theo ý mình đối phương không phải là người có đầu óc tiếp thu xây dựng hay có khả năng nói chuyện logic, thì mình chủ động xóa comment của bản thân luôn, ko lăn tăn gì nữa. Bởi mình nghĩ tranh cãi như vậy không đi đến đâu hết vì điều mình muốn truyền đạt chả ai hiểu, chỉ tổ rước bực vô thân.

Viết dài dòng thì cuối cùng điều mình muốn nói cũng chỉ là, thái độ sống quyết định rất nhiều đến niềm vui của mỗi người. Mình luôn tin rằng, nếu một người thực sự có thành ý muốn được vui vẻ thì họ sẽ luôn tìm được điều gì đó có khả năng trấn áp buồn bã dù ít hay nhiều. Nói như kiểu ngôn ngữ thịnh hành bây giờ, “quan trọng là cái thái độ!”

Báo cáo mùa hè 2016

DSCF0574.JPGBlog mốc meo rêu phủ hết rồi :D Chẳng qua là lười biếng, nhiều lúc hứng dâng lên muốn viết nhiều lắm mà quay qua quay lại, đợi làm xong việc abcxyz thì hứng đã tụt không phanh ^^

Mình đã chuyển sang nơi ở mới được gần 4 tháng. Vẫn chưa hoàn toàn quen được với thời tiết khô lạnh, mà ngay cả lúc nóng cũng khô. Da không bài tiết được nên mụn cám nhiều, hic. 3 tháng đầu tiên chỉ để dành cho làm giấy tờ đủ thứ, cuối cùng cũng xong, giờ chỉ còn mở tài khoản ngân hàng là đủ những món cơ bản của cuộc sống. Nước phát triển, hầu như mọi thứ đều tiện lợi, con người làm việc cũng rõ ràng, dù thi thoảng vẫn gặp vài trường hợp hơi shitty, nhưng mà ở đâu cũng vậy cả, không có xã hội nào hoàn hảo 100%.

Tiếng Đức còn bèo nhèo nên chưa làm được gì, mãi mới có 1 công ty gọi đi interview, chưa thấy reply gì nhưng chắc tạch, nguyên do không biết được, nhưng mình đoán 1 phần lớn cũng vì tiếng Đức non yếu, còn chuyên môn thì mình tự tin là ko có phát ngôn gì ngu si lúc phỏng vấn. Phấn đấu 2-3 tháng nữa thi lấy B1, chỉ cần chăm chỉ 1 chút là được. Ngữ pháp bữa nay rất ổn rồi, chỉ thiếu từ vựng và cũng lười thực hành nói chuyện.

4 tháng nữa lại đi học. Trường rất đẹp, có thư viện lớn nhất nước Đức, thành phố cũng đẹp miễn bàn. Nói thiệt 3 năm trở lại đây không hề nghĩ mình sẽ học lên Master’s hay bất kỳ cái gì cao sang hơn bằng đại học. Nhưng người tính không bằng trời tính. Chỉ nộp đúng 1 hồ sơ duy nhất, trúng thưởng! Và lại còn học ở 1 trường sang chảnh mà dự rằng chung quanh sẽ có rất nhiều người giỏi hơn mình. Chỉ riêng việc chat qua chat lại vài lần với 1 chị cựu sinh viên của chương trình đã thấy người ta như trùm cuối, đem profile mình ra so chỉ có thể tự đào hố chui xuống trốn cho đỡ dzị :( Chồng thì nói mình kiếm được việc luôn thì tốt, nhưng mình thì nghĩ bỏ ra một năm rưỡi đi học cũng là một bước đệm tốt để làm quen với phong cách làm việc, cách tư duy, nghiên cứu của người ta, mai mốt đi làm cũng đỡ mắc sai lầm ngu ngơ do khác biệt văn hóa, nền tảng giáo dục.

Tự động viên mình cố gắng lên một chút, giảm bớt sức ì (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng :P). Tự biết bản thân không thích hợp làm full-time housewife nên phải tìm được một công việc mà mình yêu thích để đứng vững nơi quê hương mới.

Tâm sự của một con mẹ hạnh phúc sống ảo :”)

Lovely

Phải cả năm rồi mới viết ấy nhỉ. Thực ra nguyên cớ cũng chỉ tụ ở một chữ “lười” mà thôi :P

Báo cáo sơ lược năm qua cũng ko có gì nhiều, vẫn là công việc cũ, vẫn bạn Sousuke đó như cũ (chưa có cơ hội thay mới, haha), lương cũng ko tăng bao nhiêu, chỉ có cân nặng, quần áo, giày dép và mỹ phẩm là luôn đổi mới theo hướng đi lên =)))

Cả mùa Tết ở Đức lạnh teo cả não. Chỉ được cái gần hơi giai và lại có thêm cơ hội trải nghiệm cuộc sống ở một nơi mà có thể mình sẽ ngụ cư cả phần đời còn lại. Nói gì thì nói, mình thích người Đức nhưng hận tiếng Đức, hic.

Tháng 6 đi làm visa cư trú dài hạn. Tía má ơi, nhanh sốc hàng luôn. Giấy tờ nhanh gọn lẹ có mấy bản photo, 1 chữ tiếng Đức cũng ko biết, cũng chả có phỏng vấn, vậy mà 1 tuần sau hồ sơ đã được chấp thuận. Có điều kế hoạch là ở nhà chơi thêm 1 cái Tết nữa mới đi, thế là lại phải để toàn bộ hồ sơ lại, cuối năm đi trình diện lần nữa. Thiệt xót tiền vé máy bay quá đi :( Mà mình cũng gấu lắm nha, người ta bẩu mình phải đi trong vòng 3 tháng kể từ ngày hồ sơ được duyệt, ko thì sẽ bị trả hồ sơ rồi nộp lại phức tạp lắm. Mình si nghĩ 30 giây rồi kiu, em còn phải đi làm, cho em rút hồ sơ luôn, mơi mốt nộp lại. Nhưng may sao có chị nhân viên khác rành rẽ hơn, bảo bắt người ta chạy ra chạy vô nộp lại hồ sơ cực quá, thôi để hồ sơ ở đó, mai mốt sắp đi thì quay lại báo thôi. Mình thiệt là mừng ghê lun :”)

Con mẹ sống ảo là mình tháng 8 này chánh thức lên xe bông theo thủ tục ngàn đời nay. Rồi phải qua nhà chồng ở cho tới Tết, mặc dù chồng ko có nhà hic. Thế là khóc lóc bù lu bù loa lên, cuối cùng được cái hiệp nghị ở nhà chồng nửa tuần, nhà mẹ đẻ nửa tuần. Mình ko sợ miệng lưỡi thiên hạ, chồng mình cũng ko, nhưng ba má chồng thì sợ. Rốt cuộc thì làm người cũng phải biết thỏa hiệp :( Ban đầu chồng kiu thôi cứ ở nhà với ba mẹ đi, nhưng rồi ba má chồng sợ người ta nói ra nói vào kiu cưới con dâu mà ko thấy mặt đâu, rốt cuộc kế hoạch lấy chồng nhàn nhã đổ bể tùm lum. Haiz….

Sỡ dĩ tự nhận bản thân là con mẹ hạnh phúc sống ảo vì thỉnh thoảng, khi những cuộc oánh nhau long trời lở đất qua đi thì nghĩ lại, mình được tổ tiên trời đất phù hộ thảy cho bạn Sousuke quá là dễ thương :x Bạn rất là keo kiệt, rất là tiết kiệm, nhưng mình lăn lóc nhăn nhó kiu ví hư rồi, bạn bảo thôi ráng nhịn xài đỡ ít tháng nữa, rồi bạn dẫn qua Strasbourg (Pháp) canh mùa sale mà mua ví mới. Strasbourg là nơi nào chứ? Là cái thành phố bé tí teo ở biên giới, 2 nước Pháp-Đức cứ giành qua giựt lại nhưng đc cái đồ hiệu thì nhiều, hehe. Bạn chê mình tiêu tiền phung phí, nhưng mình xin tiền mua đồ mần đẹp, chăm sóc da, post FB lòe thiên hạ thì bạn vẫn tặc lưỡi mà duyệt, haha. Mình thỉnh thoảng ngứa tay dính vô vài vụ lùm xùm nhỏ nhỏ to to trên mạng, mình cũng kể cho bạn nghe, bạn chỉ nhìn mình khinh bỉ bảo rảnh quá đi hóng thị phi, nhưng rồi bạn vẫn nghe mình mắng đứa này, dèm đứa kia, dù chả thèm bình luận gì cả. Mình đi làm gặp chiện bực bội thì bạn cũng là chỗ bị mình xả đầu tiên và trọn vẹn, vậy mà bạn vẫn kiên nhẫn làm bịch bông thần thánh cho mình suốt nửa thập kỷ qua. Bạn hông cho mình ở lại Hội An 2 đêm để chơi honey moon, nhưng bạn hứa khi nào mình qua bạn sẽ cho đi Venice chơi bù, hí hí. Nói chung sách vở người ta bẩu, nếu sướng thì cứ hét lên, vậy bây giờ cũng coi như mình đang hét đây :”)

Will love ever fade?

Love

Thỉnh thoảng đọc linh tinh trên Facebook, thấy nhiều chị em đều gật gù với nhau rằng tình yêu chừng dăm ba năm là nó biến chất, phần tình nó lặn không sủi tăm và 2 thân xác đàn ông + đàn bà chỉ còn gắn kết với nhau bởi thói quen, trách nhiệm, bởi… đứa con, bởi N thứ nhưng nhất quyết không phải là yêu. Nghe thảm gì đâu.

Mình còn rất trẻ để đưa ra kết luận nào đó, nhưng mình vẫn thắc mắc, liệu có phải mọi mối quan hệ đều đi đến cái mẫu số chung ảm đạm đó vì quy luật tự nhiên nó thế, hay thực ra vì chính chúng ta không biết cách giữ lửa cho tình yêu và đến khi nó lụi tàn, chúng ta đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho đồng tiền bát gạo, cho thằng chồng ngoại tình, cho bà vợ lôi thôi nhếch nhác mà không nhìn lại bản thân ta đã làm gì để bồi đắp cho mối tình mà mình đã dày công theo đuổi.

Nhiều chị em thường than chồng chả bao giờ động tay động chân vào việc gì, không biết chăm con, không biết giúp đỡ vợ. Nhưng nhìn lại đi, chả phải bản thân phụ nữ chúng ta (ý nói phụ nữ châu Á nói chung và VN nói riêng), dưới sự hun đúc của nghìn năm giáo dục Nho giáo, đã làm hư đàn ông ngay từ trong trứng nước? Có mấy bà mẹ chịu sai thằng con nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo? Có mấy bạn gái không tranh nhau làm màu giành phần nấu ăn, rửa bát mỗi khi cả nhóm tụ tập BBQ, picnic? Có mấy bà vợ nhờ chồng rửa rau, xào thịt, ủi quần áo, cho con ăn hay là lại nghĩ “thôi để mình làm còn nhanh hơn”?

Nhiều người vợ than chồng không còn lãng mạn, nồng nàn như ngày mới yêu/cưới. Nhưng nhìn lại đi, bạn đã làm gì để giữ được sự nồng nàn đó? Trong tủ không có nổi một chiếc váy sexy, một bộ quần áo nổi bật khiến người khác phải buông lời khen hay một đôi giày cao gót cho bước chân uyển chuyển mềm mại. Bốn mùa không biết tới hai chữ dưỡng da cho dù da khô, nhờn, mốc meo cũng mặc. Trong ví không có lấy một hai cây son để trưng ra cho người đối diện thấy một nụ cười tươm tất. Lên giường thì cứng ngắc như khúc cây cỡ lớn, bộ nội y ố vàng nhàu nhĩ, nghìn năm chỉ biết một tư thế nằm ngửa dang chân cơ bản. Mang bầu thì 9 tháng hết 6 khoác lên người bộ váy lùng nhùng không khác gì mang áo ngủ ra đường. Cái lý do dở nhất trần đời cho tất cả những sự nhếch nhác trên là “mải chăm lo chồng con”. Đàn ông thực sự (nhấn mạnh hai chữ “thực sự”) không phải đứa bé chỉ biết ăn, chơi, ị, họ hoàn toàn có khả năng tự lo và lo tốt cho bản thân cũng như người khác, họ cũng không yêu cầu bạn phải đầu tắt mặt tối trong cuộc sống hôn nhân. Hình ảnh người phụ nữ ngồi trước gương vẽ một đường màu xinh đẹp lên môi, phẩy vài đám sương thơm tho lên ngực trong mắt đàn ông cũng đẹp không kém lúc bạn hồ hởi chạy vào bếp trổ tài nấu món tủ cho chàng ta.

Vợ chồng lâu ngày, người yêu lâu năm, bạn có mấy lần rót vào tai đối phương những lời ngọt ngào, có mấy lần “tâng bốc” đối phương trước mặt bè bạn, hay lại nghĩ “anh không làm thì thôi em cũng miễn”? Quan hệ giữa người và người là một sự tương tác không ngừng nghỉ, bạn muốn nhận thì cũng phải biết cách cho đi thích hợp.

Nhiều khi ngẫm nghĩ thấy đàn ông bị trách cũng có phần oan uổng. Tất nhiên đàn ông cũng có dăm bảy loại. Nhắm mắt nhắm mũi không lựa hàng cho kỹ, lấy phải đồ trời ơi thì có hoa hậu toàn năng cũng chịu sầu. Nhưng đã lựa được hàng xịn rồi lại để mất vì “thiếu hiểu biết” thì phụ nữ cũng chả ít người chơi dại.

Thế đấy, mình nghĩ tình yêu theo thời gian có lụi làn hay không thì tùy câu trả lời của từng người. Có điều một khi đã có dấu hiệu lửa tình sắp hóa tro bụi thì chị em phụ nữ trước khi đổ hết tội lỗi lên đầu đàn ông cũng nên nhìn lại chút xíu xem mình đã thực sự biết cách thêm củi, ủ ấm cho mối quan hệ hay chưa, kẻo lại hàm oan cả làng :P

Haizzzz…..

Tháng 7 có một số chuyện dzui và không dzui. Mở đầu tháng 7 bằng một cái email mang tin tức thất vọng ghê gớm, rồi một số rắc rối tủn mủn trong việc kinh doanh, rồi công việc ở công ty bỗng dưng quá tải đột xuất, rồi tùm lum tùm la. Nhưng nói chung từ những gì đã trải qua, mình đã đúc kết một kinh nghiệm nho nhỏ là, qua những rắc rối mới nhìn nhận “cuộc đời” một cách sáng suốt hơn.

Chồng mình cực kỳ thân thiện dễ tánh, đến nỗi khó nhằn như papa mình mà chồng còn chịu đựng được, và chồng mình gần như quen biết với tất cả bạn bè của mình. Nhưng đặc biệt, có một người bạn dù chơi với mình đã được một thời gian nhưng chồng mình không bao giờ bắt chuyện, vì chồng nói người bạn đó cho chồng cảm giác không đáng tin cậy. Mình từng nghĩ có lẽ chồng hơi “khó tính” với bạn đó, nhưng không may là, càng ngày mình càng nhận thấy chồng mình đúng, và mọi chuyện đang dần đi đến kết thúc trong mối quan hệ giữa mình và người bạn kia. Cũng may mình tỉnh ngộ sớm trước khi quá muộn :) Nhiều người thường nhầm lẫn giữa thông minh, giỏi ứng biến với khôn lỏi. Người giỏi ứng biến có thể biến nguy thành an mà không làm tổn hại người khác. Nhưng kẻ khôn lỏi chỉ biết nghĩ đến cái lợi bản thân trước nhất mặc kệ người khác có bị đạp xuống bùn hay không.

Học kỳ mới chương trình dạy rất nặng, và quy trình làm việc cũng phức tạp hơn ngày trước. Mới một tuần dạy mà cổ họng khô rát vì nói liên tục, mặc dù so sánh ra thì có thể hi vọng học kỳ này thành công hơn tất cả những học kỳ trước. Lớp học rất vui, chương trình học không nhàm chán, hoạt động mới cũng hấp dẫn. Dù gì đi nữa, muốn ăn phải lăn vào bếp, chủ yếu là nỗ lực hết mình mong sao cuối năm được tăng lương :P

Một đứa bạn thân đang lên kế hoạch đám cưới sau khi mới yêu đương tầm 2-3 tháng. Chẳng biết nói sao vì đây là cuộc sống riêng của bạn, có điều hi vọng bạn hiểu phụ nữ thiếu tỉnh táo trong hôn nhân đại sự đa phần rất khổ. Một khi đã lựa chọn sai nguyên liệu thì sẽ không cách nào làm nên một món ăn ngon. Càng hi vọng bạn mình may mắn nhắm mắt nhắm mũi chọn được đồ tươi ngon chất lượng đảm bảo.

Nói chung, mình ngửi mùi tháng 7 sẽ rất bận rộn. Một đứa luôn tin vào luật nhân quả của Trời như mình hi vọng những nỗ lực của hai vợ chồng sẽ mang lại quả ngọt. Càng “già đi” lại càng ý thức rõ ràng, muốn đời tử tế với mình thì trước hết phải tử tế với đời. Lướt qua giận dữ, mặc kệ sân si, ăn lành mạnh, ngủ ngon giấc, dù thế nào đi nữa, mỗi ngày vẫn sẽ luôn quý giá và hữu ích.

P/S: dạo này lên cơn “se sua” thích mua đồ mới, BB cream, son đỏ, váy điệu thướt tha đi làm. Ai có quyền cấm mèo ú làm đẹp, nhỉ?

Finally, here comes the day!

Rồi cũng đến một ngày nọ…

Tớ chụp hình cưới.

Kiss

Tớ được người ta tới hỏi rước về nhà.

Engagement

Tớ có ba má mới, em gái mới.

Chồng nói tớ đã danh chính ngôn thuận trở thành “cục cưng của anh”, ra đường hun hun hít hít không sợ hàng xóm chọi dép.

Sousuke

Tớ phải đeo nhẫn vàng ở ngón áp út tay trái, mà theo lời má chồng bẩu là “để người ta biết hoa đã có chủ” :P

Tớ nhận ra càng ngày tớ càng yêu bạn Sousuke í, giờ sao? :(

Love